Tâm Sự Buồn Vui Web5ngay

24-04-2025

web5ngay

Send us a text

NGƯỜI GỬI:  Trà Sữa


Gửi anh Web5ngay,


Em là nữ 25 tuổi ạ.


Em và người yêu em quen xa được gần 1 năm rồi. Em ở Hàn còn bạn đó ở VN. Em cảm thấy khó khăn trong việc cân bằng giờ giấc để gắn kết với bạn, dù thực tế tụi em chỉ cách có 2 tiếng. Đặc tính công việc của bạn là k được sử dụng điện thoại, vậy nên cho tới khi bạn tan làm lúc 7h tối, em mới có thể liên lạc được với bạn. Sau đó bạn đi đá banh hay tập gym hoặc đi chơi với bạn bè, chơi game gì đó đến 9h là ngủ. Gần như chẳng còn khoảng thời gian trống nào lắm. Sau nhiều lần cãi vã về vấn đề làm sao để cân bằng thời gian giữa 2 bên, bọn em đã thống nhất gọi điện thoại với nhau tầm 9h kém đến 9 rưỡi bạn đi ngủ là ok. 


Nhưng thời gian gần đây bạn mới lên chức và công việc stress hơn nên em cũng cảm nhận được khi nch vs em bạn cũng k hào hứng là mấy, việc gọi dt với em nó cũng là trách nhiệm nhiều hơn là vì ý muốn, ý thích. 

Bạn nói em cứ đòi hỏi theo ý thích của em chứ k quan tâm người khác như thế nào. Em k biết em có vô tình đòi hỏi ko, nhưng em nghĩ ny mà 1 ngày dành ra nửa tiếng chất lượng với nhau là chính đáng chứ sao lại là đòi. Đỉnh điểm là bạn nói bạn cảm thấy nch với em cũng k giải tỏa được căng thẳng gì cả, thay vào đó bạn coi phim và chơi game còn thấy thích hơn. Em thì ngược lại, khi stress em lại càng muốn tâm sự, có những kết nối sâu sắc với nhau hơn. Dù em hiểu rằng nhu cầu của mỗi người là khác nhau, em cần tôn trọng điều đó, nhưng em k biết làm sao để giải quyết tình trạng này. 

Đã có lần em bỏ qua nhu cầu của em, em chấp nhận việc là khi bạn stress bạn có thể dành ít thời gian cho em. Nhưng có vẻ cách đó đã k hiệu quả. Việc em lờ đi nhu cầu của em chỉ làm cảm giác tức tối bất công trong lòng em nó âm ỉ hơn thôi. Cách đây mấy tháng cũng cùng một vấn đề tương tự mà em đã nói lời chia tay. Dù em còn tình cảm nhưng em thấy quá khó để tiếp tục yêu xa như vậy. Nhưng bạn đã năn nỉ em, hứa sẽ thay đổi, dành thời trang và trân trọng em hơn, bạn qua Hàn để thăm em, nên em cũng mũi lòng và quyết định cho nhau cơ hội. Nhưng đến hôm nay lại lặp lại vấn đề cũ như em vừa trình bày ở trên... Rồi chẳng lẽ chia tay nữa....


Lần này em quyết định k liên hệ gì nữa. Em nghĩ thà rằng k nt gọi điện gì nữa em sẽ bớt cảm giác trông chờ hơn là thỉnh thoảng liên lạc với nhau rồi em lại bị đối xử tùy theo tâm trạng của bạn, lúc đó em càng thấy tủi thân hơn. Hình như em đã đến giai đoạn mà anh từng nói "Chán k muốn nói nữa". Em biết mình cư xử trẻ con haiz. Như anh cũng từng nói tình yêu thì ít mà tình đòi thì nhiều, tình yêu vô điều kiện là hãy để người đó tự do. Chắc có lẽ em cũng vậy. Yêu thì ít mà đòi, muốn người kia làm này làm kia cho mình thì nhiều. Em nghĩ cả em và bạn đều k muốn chia tay, nhưng k biết phải giải quyết vấn đề này thế nào. Vòng lặp này cứ lặp lại khi bạn stress và em cảm thấy bị bỏ rơi.


Nói về em, em khá lệ thuộc vào cảm xúc của người khác. Lúc trước khi đi du học có bạn bè gia đình bên cạnh nên cũng đỡ nhưng giờ ở một mình, phải đối diện với bản thân, em mới biết xưa giờ mình là k có niềm vui cho riêng mình, lúc nào cũng cần sự công nhận, yêu thương từ người khác. Em đi làm đi học cũng khá bận, ít thời gian rảnh, nhưng thỉnh thoảng lúc rảnh em cũng chẳng biết làm gì, chẳng biết mình thích cái gì, mình sống trên đời này có ý nghĩa gì, như một con rô bốt, em tốt nghiệp đh, đi làm, đi du học và giờ là viết luận văn, tất cả những điều đó em làm vì nghĩ nó tốt cho mình thôi, còn tương lai mình thích gì muốn trở thành người như thế nào thì em k nghĩ ra. 

Em từng thực hành những gì anh hướng dẫn như viết nhật kí, suy ngẫm, chạy bộ... nhưng được vài hôm cũng đâu vào đấy. Nếu mà việc thực hành cần thời gian thì em còn